Trên mặt đất chỉ còn lại có anh ta. Tôi đang trợn mắt há hốc mồm, anh ta lại chậm rãi bò dậy, nhìn tôi cười hì hì, sau đó ợ một cái, bập bập môi nói:

- Cái này ăn chẳng ngon, có hơi thối...

Thật sự, thật sự ăn rồi sao?

Mắt tôi cũng sắp rơi ra ngoài rồi. Một con quỷ cao gầy khác lơ lửng ở giữa không trung nhưng không dám xuống, con quỷ dưới lòng đất cũng thò một đầu ra, ngây người nhìn cảnh tượng vừa rồi.

Trên đầu tường đột nhiên vang lên một tiếng gầm phẫn nộ. Một người áo đen nhảy xuống, chỉ vào anh ta và hét lớn:

- Cậu, cậu rốt cuộc là ai? Không ngờ lại thu Hắc Mao Hống của tôi, nhanh trả lại cho tôi!

Anh ta vỗ nhẹ vào bụng, cười hì hì nói:

- Thật ngại quá, nó ở trong bụng tôi rồi. Nếu anh muốn, đợi lát nữa tôi chỉ có thể trả lại rắm cho anh thôi. Nhưng chắc sẽ rất thối đấy...

Người áo đen kia vô cùng phẫn nộ, kêu lên kỳ quái và lao vọt tới, trong tay hắn lóe lên ánh sáng sắc bén. Một con dao găm cắt qua bóng tối, trực tiếp đâm về phía cổ họng của anh ta!

Một chiêu này không ngờ còn là sát chiêu trí mạng. Mà người anh em này đứng sững tại chỗ, chỉ kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cơ thể hình như theo bản năng cúi xuống tránh, nhưng trên thực tế căn bản không di chuyển. Mắt thấy con dao kia đã sắp đâm trúng cổ họng...

Tôi cũng không ngờ động tác của người này lại nhanh như vậy, hơn nữa hoàn toàn không báo trước. Tôi muốn xông tới cứu cũng đã quá muộn, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ: Người này có bản lĩnh ăn quỷ, sao phản ứng lại kém như vậy được?

Khi thấy sắp nhìn thấy máu, vào lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, một thứ giống như dây leo lớn bằng miệng chén nhỏ lao ra khỏi mặt đất, vào giây phút nguy hiểm đã vừa vặn ngăn cản một đao đoạt mạng của người áo đen kia. Chỉ nghe keng một tiếng, con dao găm này giống như va chạm vào sắt thép, lại không hề bị ảnh hưởng.

Sau đó dây leo quấn một cái, đã cuốn chặt lấy người này, trong tiếng kêu sợ hãi, dây leo này đột nhiên tăng vọt, lại giống như một con rắn lớn vọt lên thật cao, sau đó đột nhiên vung mạnh, không ngờ đã ném người áo đen kia ra phía xa. Chỉ thấy trong trời đêm có một bóng đen không ngừng la hét chói tai, hóa thành một đường pa-ra-bal thật dài, cũng không biết bị ném bao xa mà biến mất không thấy nữa...

Tôi hoàn toàn ngây người. Dây leo này lắc lư ở giữa không trung giống như thị uy, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên không biết từ chỗ nào.

- Đúng là ầm ĩ chết đi được. Yên tĩnh! Ai còn làm ầm ĩ nữa, sẽ chết!

Giọng nói này nặng nề lại lười biếng, giống như một người đang ngủ say bỗng nhiên bị đánh thức, biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt.

Tất cả mọi người không dám động đậy.hai người áo đen còn lại đứng ở bên cạnh, ánh mắt kinh hãi. Lúc dây leo lao ra, con quỷ trong lòng đất đã bị nó tiện thể đập chết. Con quỷ lơ lửng giữa không trung kia thoát được một kiếp, nhưng vèo một cái đã quay về bên cạnh một người áo đen, chắc hẳn là bị thu hồi rồi.

Anh bạn vừa ăn quỷ này cũng há hốc mồm, ngửa đầu nhìn dây leo và đột nhiên nói một câu:

- Cảm ơn...

m thanh kia hừ một tiếng, dây leo lay động vài cái lại vèo một tiếng chui vào trong lòng đất. Điều làm người ta kinh ngạc chính là mặt đất tách ra đã khép lại. Chỉ có mấy miếng gạch vỡ rơi lả tả ở bên cạnh là không có cách nào lành lại thôi.

Hai người áo đen đang chậm rãi lùi lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, rõ ràng bọn họ cũng ý thức được nơi đây nguy hiểm. Tôi bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười và nói với bọn họ:

- Sao hai vị lại muốn đi, không định để đồng tiền lại sao?

Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên nhảy lên đầu tường, muốn bỏ trốn mất dạng.

Quá tốt! Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, bây giờ tôi chỉ ước gì bọn họ nhanh chóng rời đi. Biến cố vừa rồi quá dọa người, tôi muốn biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hai người này vừa nhảy lên, chạy đến ngoài cửa thì đột nhiên lại chậm rãi lùi về. Ở ngoài cửa xuất hiện một bóng người đang cười lạnh đi đến.

Không ngờ người này lại là Y Thắng!

- Sao hai vị lại muốn đi, không định để đồng tiền lại sao?

Không ngờ hắn lại nói giống hệt với tôi. Hai người áo đen này kêu lên:

- Không ngờ Y Thắng kiêu ngạo tự phụ, hôm nay cũng muốn bỏ đá xuống giếng sao? Bây giờ vật trấn của chúng tôi bị hủy, anh lại không biết xấu hổ mà ra tay à?

Người còn lại cũng nói:

- Không sai, anh đừng quên quy định. Muốn lấy đồng tiền thì phải chờ chúng tôi tu luyện vật trấn rồi quay trở lại so đấu.

Y Thắng đặt hai tay sau lưng, khinh thường nói:

- Mấy tên vô dụng, ngay cả vật trấn cũng có thể dễ dàng bị hủy, còn nói khoác không biết ngượng mồm là muốn về tu luyện lại, các người cũng xứng làm Yếm Thắng Sư sao? Lại nói, vật trấn nát của các người bị hủy là tốt nhất, giữ lại cũng chỉ là tai họa. Tương Tây Tam Quỷ, hôm nay tất cả đều thành quỷ đi!

Hắn vừa nói dứt lời thì đột nhiên biến mất. Trong phút chốc, đã thấy hắn xuất hiện ở trước mặt hai người này, hai tay đều xuất hiện bóp lấy cổ hỏng của hai người, sau đó cơ thể tiếp tục lao vọt về phía trước, đập thẳng hai người vào trên vách tường. Chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, cổ của hai người đều mềm oặt, rũ xuống, tròng mắt lòi ra, không cử động nữa.

Hai người này lại bị Y Thắng dùng một đòn giết chết trong nháy mắt!

Đây là lực sát thương đáng sợ tới mức nào? Tôi nhìn Y Thắng, trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh. Nếu như hắn cũng ra tay với tôi như vậy, tôi có thể trốn được hay không?

Y Thắng nhấc tay giết chết hai người, xong giống như không có việc gì vậy, giơ tay kéo khăn che mặt của hai người. Đó là hai người đàn ông có gương mặt xấu xí, không nhìn ra được bao nhiêu tuổi, trong miệng và mũi đều có máu chảy ra, rõ ràng đã chết rồi.

Hắn xác nhận thân phận của hai người rồi khẽ hừ lạnh một tiếng, thò tay vào ngực bọn họ và lấy ra mấy đồng tiền. Hắn ngước nhìn ánh trăng, trên mặt lộ ra một nụ cười tà.

Tôi không nhìn thấy rõ chi tiết trên mấy đồng tiền này, nhưng về hình dạng và kích thước lại giống hệt với đồng tiền trên người tôi.

Y Thắng cất đồng tiền và lẩm bẩm:

- Xem ra mấy tên này thật sự rất có tài, không ngờ lại giết được mấy người...

Hắn bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi và cười tà nói:

- Nghe lời bọn họ vừa nói, trên người cậu cũng có một cái à?

Tôi lập tức lắc đầu, giả vờ nghi ngờ nói:

- Một cái gì cơ? Anh nói là cái gì vậy?

Y Thắng nói:

- Bớt giả vờ hồ đồ đi. Nếu không phải là vì tiền Yếm Thắng, bọn họ tìm cậu chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sao?

- Ha ha...

Tôi cười:

- Đúng là nực cười, tôi làm sao biết được bọn họ tìm tôi làm gì? Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?

- Hừ, vậy cậu giải thích cho tôi biết, tại sao cậu phải đến một nơi quỷ quái như thế này?

- A, đúng là kỳ lạ, anh cũng đâu phải là vợ tôi, tại sao tôi phải giải thích với anh chứ?

Y Thắng bỗng nhiên nheo mắt lại, chậm rãi tiến lên:

- Xem ra, tôi phải tự mình ra tay lục soát mới được. Nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, nếu như vật kia không phải là của cậu thì vẫn nên nhanh chóng giao ra thì tốt hơn. Nó không có ích lợi gì cho cậu đâu.

Tôi ngẩng cao đầu nói:

- Tôi cũng khuyên anh một câu, tôi nói không có chính là không có. Nếu như anh muốn lục soát, tôi không ngại đánh với anh một trận.

Y Thắng cười tà nói:

- Tốt, hôm nay chúng ta lại tính cả nợ mới nợ cũ một lượt đi.

Tôi sờ vào Huyết Ngọc Ban Chỉ, mỉm cười nói:

- Vậy tôi lại theo tới cùng.

Thấy hai người chúng tôi lại muốn đánh nhau, một giọng nói vừa rồi bỗng nhiên lại nói chuyện:

- Yên tĩnh! Không cho phép ai tranh cãi hết!

Người kia hình như nổi giận, mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt, Y Thắng lập tức dừng bước và biến sắc, cười làm lành nói:

- Hóa ra là Liễu tiền bối, vãn bối không biết đã đắc tội rồi. Nếu Liễu tiền bối đã lên tiếng, vãn bối cũng không dám làm phiền nữa. Vậy vãn bối xin cáo từ.

Tôi không khỏi kinh ngạc. Liễu tiền bối này rốt cuộc là ai, không ngờ lại lợi hại như vậy? Chỉ một câu nói đã làm cho Y Thắng phải rút đi. Hơn nữa, nghe ý của hắn, hình như hắn còn nhận ra Liễu tiền bối này.

Tôi đang nghĩ, liệu có phải là bác Liễu mà Tiệp Dư từng nhắc tới không?

Y Thắng đã quyết định, nói đi là đi. Hắn chỉ trừng mắt với tôi rồi xoay người muốn chạy, nhưng khóe mắt nhìn lướt qua chân tường lại lập tức choáng váng, khẽ kêu lên:

- Đúng là tên xảo trá...

Chỉ thấy chỗ góc tường vừa rồi còn có hai người chết nằm song song, bây giờ lại chỉ còn lại có một.

Y Thắng ngẩng đầu nhìn xung quanh, lẩm bẩm:

- Mình lại quên mất hắn tu luyện tà vật có thể thay hắn một mạng. Hừ, coi như ngươi mạng lớn.

Hắn nói xong liền giậm chân lại nhảy ra khỏi đầu tường, bóng đen lóe lên liền biến mất không thấy nữa.

Người này lại ra đi như thế làm tôi sững sờ. Nhìn trong sân hỗn loạn, còn có xác chết ở góc tường kia, tôi cười gượng. Hắn giết người xong liền phủi mông rời đi, vậy tôi phải xử lý thế nào đây?

Anh bạn ăn quỷ này vẫn đứng ở bên cạnh, mở to mắt xem náo nhiệt. Tôi quay đầu nhìn anh ta nói:

- Người anh em giỏi thật, không ngờ lại thật sự có tài. Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?

Anh ta lấy lại tinh thần, nhìn tôi cười hì hì:

- Tôi cũng chỉ biết có mấy chiêu vậy thôi. À, tôi là Mặc Tiểu Bạch, năm nay mười tám tuổi. Anh cứ gọi tôi Tiểu Bạch là được. Anh họ, tôi tới đưa cái này...

Anh ta nói xong lại móc từ trong người ra một miếng ngọc bội và đưa tới nói:

- Anh xem thử thứ này có phải do em họ làm rơi không? Tôi tìm được ở trong nhà ma. Hai ngày nay không có khách nào khác nên tôi đoán là của em họ.

Anh ta có vẻ rất dễ gần, mở miệng liền gọi em họ, còn gọi rất thân thiết. Thật ra tôi cũng không biết có phải Tiệp Dư làm rơi hay không, nhưng gần như chắc chắn là đúng. Tôi nhận lấy, giả vờ giả vịt nhìn nói:

- Ừ, nhìn có vẻ giống. Anh đúng là có lòng. Tôi phải cám ơn anh đấy. Nhưng bây giờ cô ấy không có ở đây, chờ ngày mai tôi sẽ đưa cho cô ấy để cô ấy xem lại nói sau, có được không?

Anh ta gãi đầu một cái, nói:

- Vậy… cũng được, thật ra tôi tìm rất lâu mới tìm được tới đây. Nhưng nếu em họ không ở đây, vậy tôi đi đây.

Anh ta nói xong thì xoay người muốn đi, nhưng nhìn lướt qua thi thể ở góc tường lại nói với tôi:

- Anh họ, anh tính xử lý cái này thế nào?

Tôi cũng nhìn thi thể kia, cười gượng nói:

- Thế nào, cậu cũng định ăn à?

Anh ta nhe răng nói:

- Tôi cũng không biến thái như vậy, có cần tôi đào hố, chôn hắn giúp anh không?

Tôi choáng váng. Đùa kiểu gì vậy? Hắn cũng đâu phải do tôi giết, chôn hắn thì chẳng phải tôi tự gây phiền toái cho mình à?

Tôi lắc đầu và đang muốn từ chối. Nhưng vào lúc này, trong đêm tối phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu thảm thiết.

Trong lòng tôi chợt run lên. Bởi vì tiếng mèo kêu này gần như giống hệt với tiếng mèo gọi hồn tôi nghe được khi còn bé.

 

0.08276 sec| 2441.148 kb